Thú thực, tôi chưa từng mảy may đoái hoài đến xe cộ cho đến tận năm lớp 10. Hai sự kiện xảy đến đã khơi dậy niềm đam mê này trong tôi. Đầu tiên, một người bạn đã sở hữu bằng lái xe mô tô phân khối lớn. Lúc đó, tôi chỉ lẹt đẹt chiếc xe 50cc đến trường và chợt nghĩ, “Chà, xe mô tô có vẻ thú vị đấy.” Thứ hai, và cũng khá tình cờ, tôi nhận được một món quà khuyến mãi kèm theo cốc cà phê trên đường đi học về. Đó là một mô hình xe thể thao mini bằng nhựa, thuộc dòng xe cổ điển Yamaha. Chiếc xe tôi nhận được là mẫu xe thể thao RZ trứ danh từ những năm 1980. Tôi đã “say nắng” món quà này ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi tôi chưa từng thấy chiếc xe nào “ngầu” đến vậy. Không hiểu vì sao, tôi bỗng dưng khao khát được lái chiếc mô tô như bạn mình, nhưng rồi mong muốn ấy nhanh chóng chuyển thành “Mình muốn lái chiếc RZ!”. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, RZ đã có “tuổi đời” 20 năm và trở nên lỗi thời. Nghe theo lời khuyên của mọi người, cuối cùng tôi “chốt đơn” chiếc R1-Z – hậu duệ của RZ.
Kể từ đó, tôi “cày” xe ngày đêm, trong đầu chỉ toàn xe mô tô. Tuy nhiên, lúc bấy giờ, tôi chỉ đơn thuần là một “fan cứng” của xe, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành kỹ thuật viên. Mối lương duyên với cửa hàng nơi tôi mua chiếc R1-Z chính là “bàn đạp” cho sự nghiệp kỹ thuật viên của tôi. Cửa hàng này khá đặc biệt, vì họ chỉ chuyên sửa chữa các dòng xe mô tô phân khối lớn. Quán mở cửa vào buổi tối và “hạ màn” lúc rạng sáng. Khách ra vào nườm nượp, và tôi là một trong số đó. Cuối cùng, tôi “táy máy” mượn dụng cụ và bắt đầu “tập tành” sửa chữa ở một góc của cửa hàng. Nếu chỉ là những lỗi nhỏ nhặt cho xe của khách, tôi sẽ cố gắng giúp một tay, và dần dà, tôi đã chiếm được lòng tin của ông chủ (cười). Niềm đam mê xe thể thao của tôi bắt nguồn từ cái nhìn đầu tiên với kiểu dáng RZ, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã trở thành một kỹ thuật viên. Đó là một bức tranh chân thực về sự nghiệp của tôi.